Tại sao nên dừng việc đánh giá các trường học bằng những thước đo phổ quát

Nguồn: The Washington Post, đăng ngày 09/09/2022

Tác giả: Valerie Strauss

Biên dịch: Uyên Thy – Biên tập: Elena Trần

Việc đánh giá hệ thống các trường học phức tạp và đa dạng bằng cách sử dụng một thước đo phổ quát có vẻ trung lập và khách quan từ lâu đã khiến các chuyên gia lo ngại. Họ cảnh báo rằng các biện pháp đánh giá hiệu suất bằng dữ liệu có thể tạo ra sự khuyến khích ngược.

Trong nhiều thập kỷ, những nhà hoạch định chính sách giáo dục đã tập trung vào việc áp dụng trách nhiệm dựa trên dữ liệu – thường với điểm thi chuẩn hóa là chỉ số trọng tâm. Phương pháp này đã tạo ra những thứ như cổ vũ động viên học sinh làm bài kiểm tra tiêu chuẩn và cách đánh giá giáo viên dựa trên điểm số, nhưng nó đã không đạt được bất kỳ mục tiêu nào mà những người ủng hộ đã hướng đến, chẳng hạn như bắt kịp khoảng cách trong hiệu suất học tập.

Những chiến thuật trách nhiệm như vậy cần được đánh giá lại khi một năm học mới lại sắp bắt đầu và hàng triệu học sinh và giáo viên vẫn đang cố gắng giải quyết những trở ngại trong học tập cũng như sức khỏe tinh thần gây ra bởi dịch bệnh Corona. Bài viết dưới đây nhận xét về mô hình chỉ số đánh giá chung và chúng ta có thể sử dụng điều gì để thay thế chúng.

Viết bởi Simone Ispa-Landa và Wendy Espeland  

Ngày nay, nhắc đến việc đánh giá và đo lường chất lượng là nhắc đến các chỉ số. Chúng ta là một quốc gia “phát cuồng” với những danh sách và các bảng xếp hạng, không chỉ riêng với máy rửa chén hay hàng tiêu dùng. Chúng ta còn theo dõi mức độ hoạt động của mình, xếp hạng giấc ngủ, và đến những bệnh viện có xếp hạng tốt nhất.

Trong ngành giáo dục, các trường học ở một số ít thị trấn may mắn có thể tự hào rằng trường của họ “được xếp hạng tốt nhất trong bang” bởi U.S News & World Report. Nhưng đối với hầu hết 91.328 trường công còn lại ở Mỹ, việc tụt hạng là một điều xấu hổ và đáng thất vọng ngay cả khi những giáo viên ở những trường này vẫn đang mang đến cho học sinh nền giáo dục tốt nhất.

Không chỉ có những giáo viên tận tâm và sáng tạo của các trường công lập than phiền rằng họ bị khiển trách bởi phương pháp đánh giá định lượng trong giáo dục. Sự sống còn của những trường luật cũng được quyết định bởi thứ hạng dựa trên các chỉ số không hề phù hợp với sứ mệnh của họ và cũng không nắm bắt được họ đã phục vụ học sinh sinh viên và cộng đồng tốt bao nhiêu. Khi phục vụ nhóm thiểu số các sinh viên hoặc tập trung vào luật lợi ích công cộng, họ có thể bị tụt hạng mặc dù vẫn hoàn thành mục tiêu. Các giáo sư thì cố gắng viết bài để tăng lượt like trên Twitter, mặc dù không ai thật sự đọc công trình của họ.

Ở các trường công lập, điểm thi thấp có thể dẫn đến trường học đóng cửa, giá nhà giảm, giáo viên bị sa thải. Việc đánh giá các trường học phức tạp và đa dạng bằng cách sử dụng một thước đo phổ quát có vẻ trung lập và khách quan từ lâu đã khiến các chuyên gia lo ngại. Họ cảnh báo rằng các biện pháp đánh giá hiệu suất bằng dữ liệu có thể tạo ra sự khuyến khích ngược.

Theo nghiên cứu, chúng tôi thấy rằng trong các trường học, lãnh đạo các nhà trường luôn phải chịu áp lực khi dành phần lớn thời gian và năng lượng để “cải thiện các con số”, ngay cả khi điều này đến từ việc không thực hiện những thay đổi mà họ thừa nhận là sẽ có ảnh hưởng lớn hơn đối với sinh viên. Bảng xếp hạng và những thước đo khác thay đổi cách những nhà lãnh đạo làm việc và ra quyết định, do đó các chính sách đánh giá chất lượng giáo dục hiện tại có những ảnh hưởng lớn đối với kỷ luật nhà trường và sức khỏe tâm thần của học sinh tại thời điểm khủng hoảng tâm lý ở trẻ em và thanh thiếu niên toàn quốc đang căng thẳng.

Mặc cho những vấn đề của đạo luật No Child Left Behind, một đạo luật dành cho giáo dục từ mẫu giáo đến lớp 12 (K-12) năm 2002 đã trừng  các trường học có các chỉ số thấp, việc sử dụng các thước đo hiệu suất vẫn lan rộng. Các trường giờ đây được đánh giá thành công bởi một loạt các tiêu chuẩn định lượng kết hợp trong mọi thứ từ điểm thi cho đến hạnh kiểm trong trường. Hội đồng Giáo dục Tiểu bang Illinois đã phát triển một thang điểm duy nhất để đánh giá mức độ nghiêm trọng và vấn đề kỷ luật mang tính phân biệt chủng tộc được áp dụng trong trường học. 

Chiến lược này nghe có vẻ là một cách tuyệt vời để giải quyết vấn đề nghiêm trọng về việc đuổi học các học sinh từ các chủng tộc bị kỳ thị và chúng tôi hoan nghênh các nhà hoạt động đã đấu tranh hết mình cho các chính sách như vậy.

Tuy nhiên, số liệu chỉ dựa trên ba yếu tố: tỷ lệ đình chỉ học, tỷ lệ đuổi học và sự khác biệt về tỷ lệ này đối với học sinh da trắng và học sinh da màu. Kể từ khi áp dụng vào năm 2015, Illinois đã xếp hạng tất cả các trường công lập theo thước đo này. Các trường nằm trong top 20% được đưa vào danh sách “xấu” được công bố rộng rãi và phải đệ trình các kế hoạch để khắc phục vấn đề. Các hãng tin tức địa phương háo hức đưa tin về kết quả này, phần lớn để khiến các quản lý nhà trường phải bối rối và mất tinh thần.

Các nhà lãnh đạo trường buộc phải sử dụng các chiến lược để “giảm các con số” vì thứ hạng chỉ dựa trên các số liệu này. Việc chuyển học sinh sang trường có một nền giáo dục dưới chuẩn có thể là lựa chọn tốt hơn việc đình chỉ học tập tại trường (dù không được đo lường nhưng vẫn được nhiều giáo viên so sánh như “nhà tù” hoặc “nhà giam” trong trường). Khi học sinh cư xử không đúng mực, giáo viên có thể được khuyến khích “ngó lơ” vì làm như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến việc ít học sinh bị báo cáo với ban giám hiệu và bị đình chỉ học. Tuy nhiên, bỏ qua hành vi không đúng mực  càng làm suy yếu việc học và sự tin tưởng chỉ có thể hình thành  khi giáo viên tỏ ra lo lắng về những sai lầm của học sinh vị thành niên.

Thêm vào đó, số liệu không nắm bắt được tất cả các thời điểm mà một giáo viên nhạy cảm  giúp học sinh giải quyết tổn thương do bị phân biệt chủng tộc, điều hướng một cuộc xung đột có khả năng bùng nổ với bạn bè hoặc xử lý khi các em gặp thất vọng trong tình cảm. Tất cả những điều này có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến sức khỏe tâm thần của học sinh và ảnh hưởng đến khả năng các em sẽ phản ứng với các yếu tố gây căng thẳng theo cách khiến các em vi phạm nội quy của trường.

Vậy những nhà quản lý hiểu biết phải làm gì? Trong các trường học mà chúng tôi đã nghiên cứu, các nhà quản lý thông minh đã thực hiện nỗ lực mạnh mẽ và tiêu tốn thời gian để tạo ra các hệ thống dữ liệu buộc các giáo viên đồng nghiệp của họ đánh dấu, đo lường và định lượng công việc tốt mà họ đang làm – đó là công việc không được đưa vào số liệu, nhưng có thể được sử dụng trong các cuộc họp của hội đồng trường và các bản tin truyền thông. Các hệ thống dữ liệu mà họ tạo ra chắc chắn sẽ giới hạn và định lượng các loại tương tác khác nhau về mặt chất lượng với học sinh thành các danh mục hẹp, được sắp xếp trước với những cái mác tích cực chắc chắn sẽ gây ấn tượng với những người đánh giá bên ngoài, chẳng hạn như “can thiệp phòng ngừa” hoặc “học tập về cảm xúc xã hội”. Các hệ thống dữ liệu này cũng sẽ bổ sung thêm khối lượng công việc cho các nhà giáo dục vốn đã quá tải, những người sẽ phải học thêm một hệ thống khác để nhập dữ liệu.

Chắc chắn, những nỗ lực như vậy có vẻ không thành thật; có vẻ như các nhà quản lý chỉ tập trung vào hình ảnh của họ một cách yếm thế và khác thường. Tuy nhiên, có thể hiểu rằng các nhà quản lý làm những việc này; trong nhiều trường hợp, họ đang hành động để bảo tồn cơ sở của họ.

Các chuyên gia tại Học viện Nhi khoa Hoa Kỳ đã cảnh báo rằng sức khỏe tâm thần của trẻ em ngày càng xấu đi trong nhiều năm. Gần đây, họ đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp quốc gia về sức khỏe tâm thần của trẻ em và thanh thiếu niên. Ban giám hiệu nhà trường đang nỗ lực hết sức để giúp đỡ vì họ biết được hậu quả mà các vấn đề sức khỏe tâm thần không được điều trị có thể ảnh hưởng đến việc học tập và hành vi của học sinh. Và họ đã đúng khi làm như vậy: thanh thiếu niên thiếu các dịch vụ hỗ trợ sức khỏe tâm thần có nhiều khả năng trở thành nạn nhân của các hình thức kỷ luật hà khắc trong trường cũng như bị đuổi học.

Một số nhà quản lý đang nghĩ ra những cách đầy hứa hẹn và sáng tạo để cải thiện sức khỏe tâm thần của học sinh – nhưng những cách này không ảnh hưởng đến bảng xếp hạng, khiến các em rơi vào vòng xoáy của những nỗ lực tiêu tốn thời gian để chấm điểm, đo lường và định lượng.

Tại một trường học, các nhà quản lý đang đề xuất cho học sinh một cách để xóa bỏ sự cấm túc bằng cách tham gia liệu pháp nghệ thuật, thay đổi lịch trình để học sinh bớt vội vã và căng thẳng hơn trong thời gian chuyển tiết, đồng thời kêu gọi các thầy cô giáo kỷ luật và nhân viên xã hội không phạt học sinh vì đã “trút bầu tâm sự”  bằng ngôn ngữ đầy màu sắc trong giờ gặp riêng. Những nỗ lực như vậy có thể giúp “giảm số lượng” học sinh bị kỷ luật học đường, nhưng ngay cả khi chúng không làm được thì cũng sẽ rất đáng tiếc nếu bị loại bỏ, tất cả chỉ vì chúng không xoay sở để đạt được một thước đo duy nhất mà mọi người hiện đang tuân theo.

Chúng ta nên thừa nhận rằng các chỉ số phổ quát không đo lường một cách công bằng những gì quan trọng nhất ở nhiều trường học. Ngay bây giờ, điều quan trọng nhất là tìm cách giải quyết và cải thiện sức khỏe tâm thần của học sinh để các em có thể quay trở lại con đường học tập. Chúng ta nên thưởng cho các trường vì sự đổi mới, vì đã tạo ra các chương trình cần có thời gian để đánh giá.

Những con số đơn giản thúc đẩy các giải pháp đơn giản và có thể ngăn cản các chương trình đầy hứa hẹn với những tác động tích cực lâu dài bén rễ. Trước khi bước vào một năm học khác, chúng ta hãy xem xét việc loại bỏ các hệ thống xếp hạng đang tạo gánh nặng cho các nhà quản lý bận rộn của chúng ta và ngăn cản sự cải thiện đích thực.

Hãy để năm học mới trở thành năm học mà các nhà giáo dục có thể tập trung vào những cải tiến dựa trên nghiên cứu mới nhất và có căn cứ để đáp ứng nhu cầu của học sinh thay vì phục vụ cho thứ hạng.

Leave a comment